CON ĐƯỜNG. nguyễn đức tùng
- ductungducnguyen
- Jun 28, 2024
- 2 min read
CON ĐƯỜNG 1: TÌNH YÊU
Nguyễn Đức Tùng
Những cá nhân tốt đẹp không được sinh ra như vậy, họ được làm nên như vậy. Họ bắt đầu từ bóng tối, cũng lạc đường như chúng ta, nhưng họ đứng lại, nhìn xuống đất, đứng im, nghe tiếng nói của đất. Nhờ thế, họ đi ra khỏi bóng tối, ra khỏi khu rừng, biến những vết thương cơ thể thành người bạn, mọi xúc phạm của người đời thành người thầy. Có người hoan hỉ, có người căm ghét, có người ngờ vực, có những thế lực gây hại. Một con người tốt đẹp không chỉ tìm cách sống còn, nhưng cũng không tìm cách để rao giảng điều gì, hay dạy dỗ ai. Họ ở giữa hai thứ ấy. Họ làm cho những rách nát tan vỡ trở nên có ích, làm cho sự ghét bỏ dung tục trở nền mềm đi, dịu lại, bớt hung hãn. Họ làm cho con người tin rằng tình yêu là cần thiết. Rằng lẽ ra bạn phải được yêu thương hơn nữa, và tự do hơn nữa, và tự do trong yêu thương hơn nữa. Họ làm cho cả dân tộc muốn tới gần, hôn lên, chạm tay vào như chạm vào sự thật và tự do. Họ làm cho bạn tin rằng bạn được chọn: bởi người thân, bới xã hội, được chọn bởi một nghề nghiệp hay công việc. Những người tốt đẹp không phải là thầy, họ không giảng bài, không diễn thuyết. Ngôn ngữ chỉ là phương tiện tối thiểu của họ. Họ đi trên đường, bước đi không phải như một vị thầy, mà như một, và chính là, tấm gương của chúng ta. Đẩy đến cùng giới hạn của hiện hữu. Bạn nhìn thấy họ bước đi và bạn biết tình yêu không phải là sự làm đầy nỗi cô đơn, không phải là chiếm lĩnh một trái tim, không phải là dành chỗ của người khác.
Khi bạn nhìn thấy sự an nhiên cứng rắn ấy của tình yêu, bạn biết nó không thể mất đi được. Nó đã được gieo xuống trên cánh đồng của chúng ta, quanh bước chân đi của một người khất thực.
NĐT
(còn tiếp)




Comments