top of page

Letter To My Son - Thư Gửi Con Trai

  • Writer: ductungducnguyen
    ductungducnguyen
  • Jun 27, 2024
  • 3 min read

Updated: Jun 27, 2024


ree

1.     A MORNING

 

Timmy, once when you turned four, I bent down to give you a kiss while you were fast asleep. You and I slept in the same bed, the same even years after. It was a Monday morning, after the holidays everyone was rushing. I went to the garage, pushed the button to open the door, started the car but then I realized I forgot the briefcase. The engine was still on and the garage’s door was up while I ran upstairs, grabbed the bag, jumped inside and reversed the car. Right at that moment, from the rear view mirror I saw a figure of a child. Reflexively I slammed the brake on, so hard that the wheels squealing on the cement.

 

My green Jeep was spinning, shaking furiously and hit the wall.

 

That child was you.

 

It turned out that when I rushed to the study room to get the bag, you woke up, not seeing me anywhere so you ran outside to look for your daddy. You stood right outside the open garage, behind the humming car.

In a split second, my car would hit you, only one arm length away.

 

Sometimes in life, we lose a loved one, mother, father, teacher, student, siblings or friends. We lose sight of them behind the gate, unable to see them right after the intersection, or down the river, a ferry. We may then find each other behind the gate, right after the intersection, down that river.

 

But sometimes it’s not the case.

 

We don’t have that much time to lose, my son!

Translated by Vo Thi Nhu Mai



 

MỘT BUỔI SÁNG

 

Một lần lúc con lên bốn tuổi, Timmy. Buổi sáng khi ta cúi xuống hôn con trên giường, con vẫn ngủ say. Hai cha con chúng ta ngủ chung một giường, sau này rất lâu khi con đã lớn, vẫn vậy. Đó là buổi sáng thứ Hai, sau ngày lễ, mọi người hối hả bận rộn. Ta đã vào garage, mở cửa sau, nổ máy xe, nhưng nhớ ra để quên cái cặp. Xe vẫn nổ máy, ta mở cửa chạy vào nhà, lên phòng lấy cái cặp, rồi chạy ngược ra xe. Cửa sau của garage vẫn mở, ta vội vàng lùi xe ra khỏi cửa. Đúng lúc ấy, trong kính chiếu hậu loang loáng thấy hình ảnh một vật gì như một đứa bé, ta vội đạp thắng theo phản xạ, đạp lút thắng, bánh xe rít ken két trên mặt nhựa.

Chiếc xe Jeep màu xanh lá cây của ta xoay vòng, rung lên bần bật, đập vào tường.

Đứa bé ấy chính là con.

Thì ra vào lúc ta mở cửa vào nhà chạy vào phòng sách tìm cái cặp, con đã thức dậy, thấy vắng ba, nên đã chạy thoắt ra ngoài tìm. Con đứng ngay sau nhà để xe, phía cửa mở, chờ ba ở đó, đứng ngay sau chiếc xe đang nổ máy rì rầm.

Chỉ một tích tắc nửa thôi chiếc xe của ta đã tông vào con. Chỉ cách đúng một gang tay.

Đôi khi trong đời chúng ta đánh mất một người thân, mẹ hay cha, thầy hay trò, anh chị em hay bè bạn, mất bóng dáng của họ sau một cánh cổng, không nhìn thấy họ đâu nữa sau một khúc quanh, mất họ trên một dòng sông, mất họ sau một bến phà. Rồi chúng ta tìm lại được nhau, sau cánh cổng ấy, sau bến phà ấy, sau khúc quanh ấy, trên dòng sông ấy.

Có khi không được thế.

Chúng ta không có nhiều thời gian để mất như thế nữa.

Recent Posts

See All
BẦY CÁO BẠC

ALICE MUNRO Người dịch: Nguyễn Đức Tùng Lời giới thiệu ngắn của người dịch: Truyện ngắn sau đây, nguyên văn Boys And Girls, được in lần...

 
 
 

Comments


© 2024 by Nguyen Duc Tung

bottom of page