top of page

Ngày 17

  • Writer: ductungducnguyen
    ductungducnguyen
  • Feb 3
  • 2 min read

Nhiều người không có gì bên trong cả.

Các đối thoại của họ, ngay trong dịp ngồi gần nhau như các bữa tiệc, cũng tỏ ra nông cạn. Tôi thường tình cờ nghe chúng.

Anh khỏe không?

Khỏe.

Hết. Như những kẻ qua đường, nhưng họ không qua đường. Cuộc trò chuyện trống rỗng.

Tôi không tin như vậy. Tôi tin rằng mỗi người đều có một điều gì mà chính họ không nhận ra, trong ngực mình, đang đập.

Hãy nói về điều ấy cho người bên cạnh. Nói to lên.

Cũng như khi bạn tìm mua nhà hay muốn hỏi vợ cho con trai, vì sợ nó ế, bạn phải nói to lên.

Thực ra, rất ít người may mắn nghe được tiếng động của nó, nhịp đập, tiếng nói.

Đó là những giấc mơ thời bé. Một cô bạn tiểu học muốn trở thành nhà văn. Người khác muốn học chơi đàn dương cầm, một đứa thích chạy bộ đường dài như Murakami, một đứa bạn của tôi thích trở thành một đầu bếp chuyên nghiệp, tự mở lấy nhà hàng. Những giấc mơ thời bé ấy mau chóng qua đi, khi bạn lớn lên, ra trường lập gia đình.

Chúng đã chết.

Không phải thế, tiếng nói âm thầm của chúng vẫn còn đó, nhưng chỉ được lắng nghe bởi một người chú tâm, trong im lặng nhẫn nại.

Bây giờ bạn cúi xuống, cúi xuống thấp hơn nữa, vì bạn đang trò chuyện với một đứa bé. Đứa bé ấy qua những phút e dè ngần ngại ban đầu, tỏ ra cho phép bạn làm quen, và bắt đầu kể cho bạn nghe về giấc mơ của nó.

Hãy lắng nghe và làm một cái gì cho chúng, những giấc mơ ấy. Giấc mơ của chính bạn. Vì khi chết đi, bạn vẫn nhớ chúng.

Nguyễn

(Dương Bản)

Comments


© 2024 by Nguyen Duc Tung

bottom of page