top of page

NGƯỜI ĐI CHÂN ĐẤT (CHƯƠNG 2)

  • Writer: ductungducnguyen
    ductungducnguyen
  • Apr 15
  • 5 min read
ree

trường ca

Nguyễn Đức Tùng

CHƯƠNG 2:


Hoài nghi tất cả

Một ngày con lại ra đi

Không nhận nơi nào làm chân lý

Xin cho con được tới gần những người đức hạnh

Đi dưới mặt trời

Đi qua kỷ nguyên mới


Đêm tối: khúc dạo đầu

Đây là khúc dạo đầu

Bàn chân bỏng rát

Ma quỷ bám theo sau

Cái chết ở trước mặt

Cơn mưa rừng xối ướt


Xô đẩy tôi. Ôm lấy tôi

Khóa chặt tôi . Xé rách tôi

Dìm tôi xuống. Nghĩa đồng bào

Tình đất nước

Nâng tôi lên

Xoá dấu chân tôi trên đường


Như xóa vết của tia nắng

Trên chuồng trâu chuồng bò mái tranh mái lá

Bốc mùi rơm rạ

Cái đẹp hiện ra nơi chúng ta không nhìn thấy

Không mảy may kinh kệ. Xóa tôi đi như xóa một đứa trẻ

Muốn sống trở lại tuổi thơ của mình


Trên vai tôi gánh nặng

Ngọn rừng bí mật đã qua

Chúng vẫn là bí mật

Tôi đi một mình. Rừng sâu. Núi thẳm. Lòng người

Phố thị đìu hiu. Chợ búa ồn ào

Đi giữa những xác chết nào ai nhìn thấy


Đi qua những đám cưới không từng xảy ra

Những hôn nhân chưa tàn lụi

Đi qua cát bụi mịt mờ như linh hồn trẻ thơ chưa đậu được xuống

Tôi cúi mặt uống nước đầu nguồn

Của đau khổ, của nhớ thương, tỉnh thức

Tôi đi ra từ trong đám đông


Một mình. Thức dậy. Tôi ôm lấy tôi bằng y bát

Hãy tha thứ cho tôi. Tôi chưa kịp đánh thức bạn

Trời chưa sáng. Bạn không nghe thấy tiếng nói của tôi

Nhiều năm rồi. Sáu năm. Tôi đi dọc bờ sông này

Đi qua nương rẫy, cây bốn mùa thay lá

Đứa trẻ thành người già


Cuộc hôn nhân thành công, cuộc hôn nhân thất bại

Một người trở lại nhà, ngập ngừng gõ cửa

Trăng soi bếp lửa lạnh tanh

Tôi đi từng bước nhỏ trên đất trên nước

Đi trên cỏ

Giữa hai ngọn núi.


Xả bỏ ngã

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy thế giới

Thế giới điên rồ. Thế giới tuyệt đẹp

Như kỷ nguyên mới của Tâm Linh

Đường nhân loại đi qua chim hót trong cành

Mặt người như khuôn mặt mùa xuân


Đức hạnh và giới luật. Giới luật và đức hạnh.

Hai ngọn đèn bật sáng, đi tìm

Người đi tìm người dọc bờ sông vắng

Đi suốt đêm. Tìm xác chết trôi sông

Trong không thời gian mù tối

Thử thách hãy còn nhiều


Kẻ ác đang chờ đợi

Bạn nói: tất cả đều có

Là sai

Tất cả đều không

Là sai

Bạn là một người hạnh phúc.


Căn nhà của bạn cũng vậy, và con chó nhỏ

Cũng hạnh phúc, và những đứa trẻ

Thật lạ lùng, mọi thứ

Đều thuộc về bạn, và bạn thuộc về đất nước mình, thế mà

Bạn lại từ chối quyền học tập

Của người khác, quyền được bộ hành tự do


Của người khác. Hàng cây ngã xuống trên đường, đọng hơi sương

Cũng thuộc về bạn, con nai mang thai bị bắn

Cũng thuộc về bạn, và người đàn bà tưởng tượng trong phim

Và nước mắt được lau rất mau, chiến tranh và địa đạo, tấm khăn trải giường nhàu nát

Và lá của buổi chiều này, gió thổi, và bóng tối hư ảo cuối đường kia, cũng thuộc về bạn

Nhân gian không hối hận


Khi tàn nhẫn đuổi Chúa ra đi lần nữa

Khi ngài trở lại, thế kỷ mười sáu ở Tây Ban Nha

Trong anh em nhà Karamazov

Con người ở đây không muốn chọn tự do

Họ chọn thứ khác. Và dân chúng ở đây ném đá

Và nhà thờ chùa chiền giáo hội ở đây la ó


Đuổi ngài đi

Dù có dối trá và nông cạn cuộc đời này vẫn đáng sống

Chúng ta sống nhờ lòng tốt bổ sung

Trước ba thử thách: phép lạ, tự do, quyền lực

Chúa ngàn năm im lặng

Để yêu những con ve sầu mùa hạ


Bạn phải học cách im lặng trước đã

Suốt mười ba năm

Trong đất, dưới cỏ. Chôn chặt kỷ niệm

Đếm từng ngày

Tập hát. Nhưng không hát

Để yêu một đất nước


Phải chờ đến lượt mình

Trong cỏ ướt, trên nhành cây, ban ngày

Chặt hết rừng

Nước lũ tràn về

Trong chúng ta ai sẽ chết đuối?

Chặt hết cây, thành phố trơ trọi. Nhưng chúng ta vẫn sống, và cười


Khi có chuyện vui. Những kẻ khốn nạn trên đời

Vẫn để cho chúng ta được sống

Nếu chúng ta vâng lời.

Con không thể vâng lời

Muốn thực hành hạnh Ba la mật

Con cần một trăm kiếp trên quả đất


Ai cũng là cha mẹ, anh chị em của mình.

Trời sắp tối, ánh lửa trong rừng

Đi trong chập chùng bão táp. Mưu ma chước quỷ. Đi trong nước

Mắt của tiếng động mùa hè

Đi trong lời hứa

Đi trong lãng quên


Đi như cánh bướm

Đập trong đêm. Trong kỷ nguyên mới

Đi chập chờn

Đi lạc

Qua Đèo Ngang

Qua Đồng Hới, Hiền Lương, cổ thành Quảng Trị


Đi qua chiến tranh, qua chia cắt

Qua hận thù cũ, mới

Đi tới tiếng chuông chùa Thiên mụ

Đi trong mưa Huế ngọt ngào hương sen

Trước khi bị vây bắt

Cùng anh em, tất cả


Trong đêm

Tôi nhìn thấy trên ngọn cây cao

Một người khác

Đi cùng chúng ta. Đi từng bước nhỏ

Chậm lại . Đi thẳng

Đi trong lưới. Đi trong cạm bẫy


Đi xa lòng tham dục

Đi để tìm ra khổ

Đi để diệt khổ

Đi trong an lạc

Đi trong hoà giải dân tộc

Đi trong ý thức tự do


Đi trong trí tuệ Bát nhã

Đi thẳng tới Chánh đẳng Chánh giác

Đi qua ngàn kiếp

Bước trên đất trên đá

Số ngày của anh trên trái đất

Không tính bằng ngày


Mà tính bằng bước chân.

Ở đâu cũng có tự do

Trong chợ, trong rừng, trong bãi tha ma

Đi khi lòng vô ngại

Đi mãi trên đường giữa huynh đệ chúng ta

Trong muôn trùng ác ma vây khổn


Trong giải thoát

Chúng ta là hiện tại. Cuộc đời không có thật phía sau

Đừng đi quá sâu vào nỗi buồn

Đi xuyên qua tan loãng, đi qua sự nông cạn nham hiểm của lòng người

Đi mãi không thôi. Buông bỏ

Lòng giận dữ. Sự khinh thường. Buông bỏ cả xót thương


Đi như sương trên cỏ. Đi như gió. Trên cánh đồng

Đi qua mùa đông. Trong hang đá, chúng ta dừng lại

Nơi chúng ta bắt đầu

Ngọn lửa đầu tiên

Nơi nhân loại hôn nhau

Cuộc làm tình đầu tiên


Cuộc sinh nở. Bên ngọn lửa. Nơi tự do bắt đầu. Nơi chúng ta không hề biết giận dữ. Và khinh mạn.

Và xót thương. Từng bước nhỏ, đến cuối đường

Sẽ không có một cánh cửa nào chờ ta ở đó. Trên quê hương.

Sẽ có.

Sẽ không có.

Sẽ có.


Nguyễn Đức Tùng

(xem tiếp chương 3)

Comments


© 2024 by Nguyen Duc Tung

bottom of page