top of page

Những Bài Thơ Đầu Tiên

  • Writer: ductungducnguyen
    ductungducnguyen
  • Sep 1
  • 2 min read
ree

Nhờ nhà thơ Nam Dao và trang Ăn mày văn chương mà tôi được gặp lại bài thơ của mình, viết vào khoảng năm 2002. Đây có lẽ là một trong những bài thơ đầu tiên của tôi, khi tôi bắt đầu viết, hay viết lại, sau rất nhiều năm.

Một đêm ở ngã tư Hàng Sanh, giữa mấy người bạn, trước một quán karaoke nhạc ầm ĩ, tôi viết liền mấy bài.


NGÀY CỦA EM


Trong buổi chiều anh nhận ra em

Trước trạm xe điện

Trời thật thấp

Nhưng không buồn


Anh không biết mình cô đơn đến thế

Hoa forsythia rơi lặng lẽ

Nhiều ngày


Mùa xuân đã tàn. Anh không biết

Anh lục hết những ngăn kéo cuối cùng

Không tìm thấy chiếc khăn của em


Ngày và đêm xô đẩy nhau rượt đuổi nhau lao vào nhau đánh mất nhau

Trong lồng ngực

Trên bờ biển những tảng đá được lau chùi bởi sóng

Lại lau thêm lần nữa

Bởi tình anh


Trong buổi sáng anh nhận ra em

Giữa đám đông đi ngược chiều bên trái

Em đi như từ một đám cháy

Anh không biết anh cần em đến thế


Trong đám cháy ngày mai

Qua cửa sổ này

Cái chết sẽ thoát đi nguyên vẹn

Như một cánh én

Trước sân trường cây khuynh diệp trổ hoa

Như chiếc lưỡi ngọt dịu của em

Trong miệng anh

Cái chết xanh tươi của người thầy học cũ


Trong phòng anh gió hú trên lầu cao

Điện thoại reo vang suốt buổi chiều

Buổi chiều Vancouver

Khi anh không còn ở đó

Như anh tự gọi cho mình

Từ một tình yêu khác


Từ một nhân loại bát ngát những đứa trẻ nằm ngủ

Quay lưng vào nhau

Từ một cánh rừng nơi con thú chạy băng qua

Bị đuổi theo bởi một con thú khác


Những bụi gai cuối cùng trở về nhà

Sau một ngày náo nhiệt tỏa hương

Chờ được an ủi vỗ về chờ được vuốt ve

Bằng bàn tay em

Ngón nhẫn


Bằng tiếng chuông đổ xa xa trên những mái nhà

Vắng lời cầu nguyện

Đêm không còn chỗ cuối cùng không còn nơi yên nghỉ cuối cùng không còn nền hoà bình cuối cùng không còn ai để thấy

Chỗ cuối cùng

Của em


Ấm

Một ngọn đèn đêm

                               đọc sách

Hoa trắng nở

                               ngoài tường

Căn nhà vắng lặng

Em là ngọn đèn là vầng trăng là tự do là căn nhà là im lặng

Là mùa hè cuối cùng

Là bản sao ngày tháng


Của anh. Là tiếng động của chính mình

Khi trong đêm

Một người về gõ cửa

Thấy mùa hè đi qua trên một lưỡi dao


Không ai biết cuộc chiến tranh của chúng ta

Vừa bắt đầu trên một xứ sở khác.

(2002)

Nguyễn Đức Tùng

Comments


© 2024 by Nguyen Duc Tung

bottom of page