PHẢN HỒI VỀ PHIM "MƯA ĐỎ"
- ductungducnguyen
- Sep 22
- 3 min read

Tác giả bài viết, đồng thời là chủ fb dưới đây là bà Thiều Thị Tân – Nữ biệt động tuổi thiếu niên.
Một số thông tin về bà Thiều Thị Tân.
- Sinh năm: Khoảng 1953
- Quê quán: Sài Gòn
- Gia đình: Là con gái bà Chín Bình, tiểu thương chợ An Đông, gia đình có cơ sở nuôi giấu cán bộ Bắc Việt. Bà Tân học tại trường Marie Curie, trường “đầm” dành cho con nhà quý tộc, nhưng sớm ý thức và tham gia các hoạt động ủng hộ Bắc Việt từ năm 13 tuổi. Cùng chị gái Thiều Thị Tạo (16 tuổi), bà Tân (13 tuổi) trở thành giao liên và chiến sĩ biệt động nội đô Sài Gòn.
- Năm 1968, hai chị em nhận nhiệm vụ mang 10kg thuốc nổ vào Tổng nha Cảnh sát Quốc gia Sài Gòn. Kế hoạch bị lộ, cả hai bị bắt và đày ra Côn Đảo.
Nữ tù nhân nhỏ tuổi nhất tại chuồng cọp Côn Đảo
- Bị giam tại Trại 4 Côn Đảo.
- Năm 1970, khi đoàn thanh tra quốc tế đến Côn Đảo, hai chị em đã dùng tiếng Pháp tố cáo sự tàn bạo của chuồng cọp, khiến báo chí Mỹ đưa tin và dư luận quốc tế phẫn nộ.
- Được trao trả cho Bắc Việt vào tháng 3/1974 sau Hiệp định Paris.
Cuộc sống hậu chiến và tình yêu đặc biệt
- Sau khi ra tù, bà Tân học Đại học Tổng hợp TP.HCM.
- Kết hôn với một người chồng quốc tịch Pháp, người từng bị bà truyền cảm hứng phản chiến qua các bài báo quốc tế.
- Hiện sống tại quận 12, TP.HCM, vẫn khỏe mạnh, hoạt bát, và truyền dạy môn võ Vovinam cho thế hệ trẻ.
Thông điệp hòa hợp dân tộc.
- Bà thường lên tiếng về tinh thần hòa giải, phản đối việc khơi lại hận thù trong phim ảnh, như trong phản hồi về bộ phim Mưa Đỏ.
- Tự nhận là “nhân chứng của hòa hợp dân tộc”, bà nhấn mạnh: “Nghệ thuật phải gieo nhân ái, không gieo oán thù.”
(Nghiêm Sĩ Cường)
PHẢN HỒI VỀ PHIM "MƯA ĐỎ"
Thiều Thị Tân
Tôi xin lên tiếng về bộ phim Mưa Đỏ ,vì sự thật lịch sử cần được tôn trọng, không bị bóp méo
Hơn nửa thế kỷ sau Hiệp định Paris, phim ảnh cần nối liền dân tộc, không khoét sâu vết thương
Phim ảnh có thể hư cấu.
Nhưng hư cấu để bịa đặt cảnh “thiêu sống” bộ đội tại Thành Cổ Quảng Trị — trong khi lịch sử không hề có — thì đó không còn là nghệ thuật, mà là một sự xúc phạm, gieo thêm hận thù dân tộc.
Chính cựu chiến binh Thành Cổ Quảng Trị, ông Vinh Nguyễn, đã viết rõ:
“Chuyện thiêu sống chỉ có trong tiểu thuyết Mưa Đỏ, phim chiếu Mưa Đỏ thôi. Ở Quảng Trị không có.”
- Trong thực tế, khi hầm trú ẩn bị thất thủ sáng 16/9/1972, lính Thủy quân Lục chiến VNCH đã bắt sống một số chiến sĩ còn lại, thậm chí còn băng bó, cứu thương cho tù binh.
Nếu có “thiêu sống”, sẽ không bao giờ có những nhân chứng sống như anh Phong, anh Dong… để kể lại.
- Tiếng nói của một nhân chứng tại trận địa như ông Vinh Nguyễn là bằng chứng lịch sử. Không ai có quyền xuyên tạc, không ai có quyền biến máu xương thành trò câu khách trên màn ảnh.
Cựu biệt động vũ trang, cựu tù Côn Đảo như anh SonLong đã đặt câu hỏi :
"Hư cấu kiểu đó là tội gì ?”
- Một khán giả bình thường như anh Nam Cường Nguyễn cũng khẳng định:
“Thiếu hòa giải, thiếu nhân ái, thiếu cao thượng… họ sẽ phải hối hận.”
-Tôi, một cựu tù Côn Đảo, nhớ lại đêm 1973, khi bản Hiệp định Paris vừa ký, cả trại nữ cấm cố chúng tôi tại Trại 4 Côn Đảo đã đồng loạt hô vang:
“Hoan hô Hiệp định Paris chấm dứt chiến tranh, lập lại hòa bình ở Việt Nam !”
-Ngày ấy, chúng tôi tin chắc dân tộc mình sẽ biết hòa hợp, tha thứ, yêu thương nhau.
-Thế mà hôm nay, 52 năm sau, phim ảnh lại dựng lên một chi tiết bịa đặt để khoét sâu thêm vết thương đã qua.
-Nghệ thuật phải gieo nhân ái, không gieo oán thù.
- Phim ảnh phải nối liền dân tộc, không được phép chia rẽ.
-Xin trân trọng góp ý và nhắc nhở như trên với nhà làm phim Mưa Đỏ.
Một nhân chứng của
Hòa Hợp Dân Tộc
Thiều Thị Tân–Cựu biệt động S SàiGòn, Cựu tù Côn Đảo




Comments