PROSE PER DAY: NGHĨ MỖI NGÀY
- ductungducnguyen
- Jan 13
- 1 min read

Một người Mỹ tên Elon lần đầu đi du lịch Việt Nam, ngồi trên xe buýt đối diện một phụ nữ trẻ tuổi với cuốn sách trên tay.
Cuốn sách ấy không phải để đọc vì thời buổi này không ai đọc sách cả.
Người phụ nữ trẻ tuổi mãi suy nghĩ khi xe chạy qua một cánh đồng lúa rì rào, về những kỷ niệm yêu đương thời trẻ. Cô đang sầu tiếc mối tình đầu, là bạn đoán thế. Elon đang học tiếng Việt và tận dụng mọi cơ hội để thực hành mớ chữ bập bẹ của mình.
Chớ không phải ông ta tán gái.
Thưa cô, có phải cô đến từ Việt Nam?
Tôi không đến từ đâu cả, tôi sinh ra ở đây mà.
Thế thưa cô, cô có phải là một người Việt Nam không?
Yes, phải.
Cô nàng lơ đãng đáp.
Tôi rất ngạc nhiên. Cô là người Việt Nam mà sao mặt cô rầu rĩ thế.
Ông nói sao ạ?
Tôi gặp người Việt Nam nào mặt họ cũng vui cười hớn hở như mới trúng số.
Nguyễn Đức Tùng




Comments