top of page

TRONG KHI CHỜ TRÀ NGUỘI (CHƯƠNG 2)

  • Writer: ductungducnguyen
    ductungducnguyen
  • Apr 1
  • 4 min read
ree

Nguyễn Đức Tùng

Z: Đôi khi cô có nghe tiếng nói ở trong tai không?

M: Có.

Z: Chúng nói gì?

M: Tình yêu là gì.

Z: Cô trả lời ra sao?

M: Tôi không biết. Tôi không trả lời.

Z: Tốt. Vì cô nhận ra mình không biết. Tôn giáo là gì?

M: Là nhà sư. Cũng như tình yêu là chàng trai.

Z: Sau cuộc phỏng vấn hôm ấy, cô thấy thế nào? (1)

M: Sợ hãi.

Z: Cảm thấy bị ức hiếp mà không nói được?

M: Đúng. Buồn, mệt mỏi, chán ăn, mất ngủ, mất tập trung, hay tức giận, dễ bắt lỗi, hay cãi cọ, dễ kích thích, run tay, tôi có tất cả triệu chứng trong cuốn sách mà ông đang đọc.

Z: Cô cũng đọc "Diagnostic and Statistical Manual of Mental Disorders, Text Revision"?

M: Bắt buộc, đọc để biết các vị trí thức chuyên viên nghĩ về chúng tôi sai lầm như thế nào. Càng biết càng không giúp gì được.

Z: Cô có đọc thơ không?

M: Tôi chỉ đọc thơ tình.

Z: Chúng ta tìm thấy niềm vui thú trong thơ ở nhạc điệu, ở hình ảnh, ở quyền năng bất ngờ của chữ.

Chúng ta nhìn thấy đời sống của mình ở đó, bên ngoài và bên trong, cảm thấy được an ủi, được khích lệ bởi các ý tưởng và cảm xúc của tác giả.

M: Cám ơn ông. Ông làm tôi hiểu biết hơn.

Z: Sự giúp đỡ không đến từ hiểu biết. Cô rời gia đình năm nào?

M: Từ nhỏ. Cha tôi đánh đập rồi bỏ rơi mẹ tôi lúc bà có thai tôi. Khi mẹ tôi nhìn thấy tôi, bà lại nghĩ đến cha tôi, tức giận.

Bà cũng rất buồn, vì vậy tôi sinh ra rất xấu, mẹ tôi nói thế.

Z: Tôi thì thấy cô trái lại. Cô uống trà đã nhé?

M: Cám ơn. Tôi bỏ nhà đi năm mười bốn tuổi, chứ không phải mười chín.

Z pha trà.

M: Mà này, ông nhận xét ra sao về chiến tranh Do thái- Palestine? Ông ủng hộ phe nào?

Z: Tôi không thích phe nào cả. Nhưng để tôi pha trà đã. Cô thích trà đen loại Yorkshire có mùi hoa hồng hay trà xanh nguyệt quế?

M: Trà xanh. Nhưng ông thích phe nào?

Z: Tôi thích một cái bánh Ma’amoul.

M: Bánh Ma’amoul là bánh gì?

Z: Bánh ngọt nổi tiếng ở Trung Đông, dân Do Thái ưa dùng với trà, nhưng có nguồn gốc Palestine. Cả hai dân này đều thích bánh Ma’amoul. Đó là thứ duy nhất mà họ giống nhau.

M: Tôi thấy trên bàn ông có một tập thơ của Darwin, nhà thơ Palestine.

Z: Đúng rồi. Cô cũng đọc thơ?

M: Tôi đọc tất cả. Tôi từng tin vào các nhà văn nhà thơ cũng như các lãnh tụ chính trị. Tôi đã từng yêu Ché, Mao, Fidel, Mandela, Arafat. Giờ đây tôi không tin họ nữa.

Tôi không tin vào văn học. Chúng là thứ giả dối, lừa gạt.

Z: Ai giả dối?

M: Các nhà văn.

Z: Chúng ta sẽ trở lại với điều ấy. Có điều gì làm cô hài lòng hay không vừa ý trong tuần lễ vừa rồi? À, này. Nếu trong khi chúng ta trò chuyện mà cô chịu khó bỏ cái Iphone trên tay của cô xuống thì tôi rất lấy làm biết ơn.

M: Không thể bỏ. Tôi đang theo dõi

Z: Cô theo dõi điều gì? Chiến tranh Ukraine và bọn Nga? Trump? Taylor Swift?

M: Không phải. Số likes của tôi đang nhảy lên ầm ầm, bỗng dừng lại.

Z: Đó là chỉ số của điều gì?

M: Đó là chỉ số của hạnh phúc.

Z: Cô có thể nói rõ hơn được không?

M: Đó là chỉ số của lòng tự trọng, của lòng tự yêu quý bản thân mình. Đó là sự đánh giá của người khác đối với tôi. Đó là giá trị của tôi.

Z: Nhưng giá trị của một người không căn cứ vào sự đánh giá của người khác

M: Bác sĩ đang sống ở thế kỷ nào vậy?

Z: Chúng ta phụ thuộc vào nhau nhiều quá.

M: Không ai muốn như vậy.

Z: Chúng ta quá cô độc.

M: Đúng vậy.

Z: Liệu pháp để chống lại sự cô độc không phải là dựa vào người khác hay chống lại người khác.

M: Điều đó chỉ có thể đúng với những người chưa bao giờ bị tổn thương như ông.

Z: Im lặng

M: Tôi xin lỗi.

Z: Cô có thể chọn cách khác.

M: Bằng cách nào? Tôi đã thử đủ thứ: nhạc tình, thơ, phim ảnh, các học thuyết chính trị, tả và hữu, Marx và Russel, các loại cần sa, ma túy, rượu. Tôi vẫn buồn chán và cô độc.

Z: Cô cần AI.

M: ( ngạc nhiên)

Z: Đúng. Những kẻ cô độc cần một con AI xinh đẹp, thông minh và sexy.

Nhưng chúng ta sẽ nói tiếp vào lúc khác.

(còn tiếp)

(1) xem chương Một.

Comments


© 2024 by Nguyen Duc Tung

bottom of page