top of page

BỐN MƯƠI NĂM THƠ VIỆT HẢI NGOẠI: NGUYỄN LƯƠNG VỴ

  • Writer: ductungducnguyen
    ductungducnguyen
  • Jun 25, 2024
  • 14 min read

ree

(FB cắt mất một đoạn cuối, sẽ tìm cách phục hồi, xin lỗi độc giả và nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ)


Tiểu sử:


Nguyễn Lương Vỵ


Sinh năm 1952


Quê quán: Quán Rường, Tam Kỳ, Quảng Nam


Đã có thơ đăng báo từ 1969 tại Sài Gòn:


Tác phẩm đã in:


– Âm Vang Và Sắc Màu (NXB Trẻ, Sài Gòn, 1991)


– Phương Ý (NXB Thanh Niên, Sài Gòn, 2000)


– Hòa Âm Âm Âm Âm… (NXB Thư Ấn Quán, New Jersey, 2007)


– Huyết Âm (NXB Q&P Production, California, 2008)


– Tinh Âm (NXB Q&P Production, California, 2010)


– Bốn Câu Thất Huyền Âm (NXB Q&P, Production, California, 2011)


– Tám Câu Lục Huyền Âm (NXB Q&P Production, California, 2013)


– Năm Chữ Năm Câu (NXB Q&P Production, California, 01.2014)


– Năm Chữ Ngàn Câu (NXB Q&P Production, California, 12.2014)


– Tuyển Tập Thơ 45 Năm (1969 – 2014) (NXB Sống, Q&P Production, California, 2015)


Giữa những nhà thơ cùng thế hệ, Nguyễn Lương Vỵ là người miệt mài hơn cả, mài giũa trái tim mình, chờ đợi giây phút linh cầu. Những lúc thành công, anh trở thành một bộ phận của cái toàn thể, như thân cây rung cho cả khu rừng.


Nguyễn Lương Vỵ đi giữa ảo và thực. Trong mỗi linh hồn, có một mặc định về con đường đi tới, bất chấp mục đích của đời sống. Nơi cốt tủy của tồn tại, có một tiếng nói phải được cất lên, một đời sống phải được sống, một tình yêu phải được bày tỏ. Những ham muốn không đạt tới đã tạo nên cõi thơ anh. Đọc triền miên thơ từ năm này qua năm khác, từ bài này qua bài khác thấy anh làm thơ tự nhiên như thở, trong khi những trăn trở như chim đập cánh không mỏi trước gương. Sự kết thúc. Sự trở lại.


Thỉnh thoảng bật lên trong trẻo như tiếng đàn, ở nơi sự căng thẳng giữa một bên là những bổn phận của đời sống, giản dị, nhu mì, và một bên là những câu hỏi vô tận mang tính tâm linh, về thực hữu. Anh thường xuyên ra vào cõi hư vô, nói nhiều đến tình yêu, nhục cảm, cái chết, sự tận tuyệt, cõi âm, nhưng thơ anh không phải bao giờ cũng dẫn chúng ta tới được những nơi kia. Bởi vì thơ không tìm cách giúp người đọc thoát ly hiện hữu, mà giúp họ sống chính hiện thực ấy.


Giọng thơ của Nguyễn Lương Vỵ có phần phê phán và không xa rời thế sự, làm cho lối thơ kỳ bí của anh phảng phất hơi ấm, không phải của chân lý mà anh tìm được, nhưng của những câu hỏi tươi mới, mỗi ngày anh một chất thêm vào.


Những năm gần đây, thơ anh trở nên hài hước, nhẹ nhõm, có lời ca ngợi đối với sự sống, niềm thương cảm, sự chua chát, những bằng chứng của tình yêu mà anh bắt gặp và chia sẻ. Một nhà thơ càng không chắc chắn về con đường của mình, đạo, và bày tỏ điều ấy dễ dàng, càng gây cảm giác tin cậy ở người đọc. Điều quan trọng trong thơ ca ngày nay là người viết và người đọc cùng một lúc chia sẻ các hình ảnh, lời cầu nguyện, cùng một lúc vì, cũng như trong khoa học, không một cá nhân nào còn đủ sức sở hữu toàn bộ sự thực. Đó là lý do của sự di chuyển nhiều lần những điểm nhìn, những góc đứng, trong thơ Nguyễn Lương Vỵ. Chống lại trữ tình cá nhân là nhu cầu cảm thông và đối thoại. Vì vậy, thơ anh có nhiều giọng nói. Sự đa thanh là một đặc điểm.


Tính triết học trong thơ ca ngày một bị coi nhẹ bởi các nhà thơ và nhà phê bình, cần được mang trở lại. Đó là sự chú ý, sự quan sát. Cảm giác tồn tại, như một cá nhân, một công dân, cảm giác ấy không tự nhiên mà có. Chúng biến đổi theo thời gian và định vị. Nguyễn Lương Vỵ, với những bài thơ độc đáo của anh, không ngừng đưa ra lời kêu gọi trở về với sự chú ý, với bản thể tình yêu. Đó thực sự là một dấn thân, và trong ánh sáng của câu hỏi tâm linh, những lời kêu gọi ấy, trữ tình và cá nhân, cuối cùng lại tìm thấy lối đi chung của chúng, từ bên kia trở về cõi thế, từ sự huyền ảo trở lại lòng tin, từ cõi tàn hủy mà trở về với đời sống, với người đọc.


NGUYỄN LƯƠNG VỴ


NỬA ĐÊM THỨC DẬY NHÌN MÂY TRẮNG


Lung linh hồn quê cũ


Mây trắng phủ khắp trời


Nhớ trăng khô hết máu


Muôn trùng dặm núi ơi!!!


1969


CẢM ỨNG


Biển đắp một tòa sương


Lạnh đôi bờ vú nhỏ


Nàng tắm trong tịch dương


Núi gầm lên khóc nhớ…


1969


ÂM NHẠC


Ghi trên nền nhạc giao hưởng số 5 của Ludwig Van Beethoven


Âm nhập cốt


Âm binh phiêu hốt tiếng tru


Ta tru một kiếp cho mù mắt


Mù lệ đề thơ để nhớ đời


À ơi! Rượu đỏ hoàng hôn tắt


Ta dắt hồn ta túy lúy chơi!


Âm nhập cốt


Âm vàng mấy gót hồ ly


Vạn kỷ cung thương còn réo rắt


Còn ru ta mãi quãng đời xanh


À ơi! Ai hát ngoài phuơng Bắc


Chờ nhau tinh đẩu sáng long lanh


Tiếng đá ngân nga chìm giếng lạnh


Sói đầu mây bạc áng thiên tinh


Ô hô! Quan tái đà xao xuyến


Giọt máu năm xưa bỗng tượng hình


Lâng lâng tinh khí xuất luân hồi


Nguyệt thở thơ bay rợp nắng đồi


Khuya khoắt ta nằm trong lá mới


Dìu nhau hoan lạc quỷ nương ơi


Quỷ nương cốt đá ta cốt mây


Ôm ấp ngàn thu sương chớp vây


Trống mái uớt dầm cung bậc chín


Reo suốt thinh không đợt sóng gầy


Thạch cầm vỡ


Ngàn năm thơ thẩn với âm vang


Ta ôm trời đất sầu vô hạn


Thương nhớ Thanh Xuân mộng úa tàn


À ơi! Dâu bể chưa khô cạn


Chưa dứt tâm tư vọng ngút ngàn…


03.1971


MỘT THOÁNG ĐÀ NẴNG


Chiều nay


Trở về ngồi lặng yên với biển


Bãi cát còn sót lại những giợn sóng


Đã rút đi xa


Như quá khứ


Những sợi tóc vàng cháy


Vắt ngang qua ánh mặt trời


Vắt ngang qua lưng núi


Mười lăm năm


Ngày trở về không hẹn trước


Âm thầm như bóng mây


Xoa tay dõi mắt tìm


Người đào huyệt trong nghĩa trang


Rít điếu thuốc lào cuối cùng


Nén nhang cháy trên nấm mồ cô quạnh


Màu ráng đỏ bầm trên núi xa


Ta muốn tru lên như con chó ốm


Rồi chạy như điên như bay…


Chiều nay


Ngồi nhớ chiều xa


Nhớ lắm ngực chiều Nam Ô Liên Chiểu


Mười lăm năm nghẹn thở


Mười lăm năm nhói tim


Đà Nẵng một thời côi cút bụi đời


Một mình lang thang đầu trần khét nắng


Bến sông Hàn những năm Sáu Mươi


Ta bắt đầu hiểu


Tuổi thơ của mình


Như chiếc lục bình


Trôi đi thất thểu


Trôi đi trôi đi


Ta bắt đầu thấy


Tuổi thơ của mình


Có một chiếc đinh


Rung rinh giữa trán


Rung rinh rung rinh…


Chiều nay


Ngồi nhớ chiều xa


Nhớ lắm bóng núi Sơn Trà Non Nước


Mười lăm năm xuôi ngược


Mười lăm năm xác xơ


Đà Nẵng một thời òa bay niên thiếu


Một mình lang thang vẹt gót phố khuya


Thềm chợ Cồn những năm Sáu Mươi


Ta bắt đầu hiểu


Tuổi thơ của mình


Như một tấm hình


Bay đi trong gió


Bay đi bay đi


Ta bắt đầu biết


Tuổi thơ của mình


Có một vết cứa


Lặng im rách tim


Lặng im lặng im…


Đà Nẵng Đà Nẵng


Ngày trở về không hẹn trước


Bất ngờ như lúc ra đi


Mười lăm năm vẫn nghe nước sông Hàn chảy trong mỗi bước


Mười lăm năm vẫn ngước mắt gào ngàn


Thơ vẫn thiết tha niềm hoài cảm


Thiết tha những con đường thân quen thức đợi


Cho ta tìm ta chiếc thân còm cuối phố


Gặp lại nhau rồi


Vuốt tóc khét nắng


Giữa chiều thinh vắng


Rụng xuống một vài


Rụng xuống rụng xuống


Chiếc lá ứng mộng


Bóng mộ trăng cài


Quàng vai nhau nhé


Chưa phai bóng mộ


Chưa phai chưa phai…


10.1980


ÂM VANG VÀ SẮC MÀU


Ngàn năm bước thấp bước cao


Ta xin bước tiếp bước nào nữa đây?!


Bước xa viễn tượng hao gầy


Bước gần hiện tại vẫn đầy bão giông


Vết thương nhân loại đèo bòng


Vết bầm thế giới những vòng quay nhanh


Khóc hờ chén rượu tàn canh


Cười khan cạn hết bài hành phương Đông


Người em nô giỡn bụi hồng


Hát rong oan nghiệt tạ giòng sông xanh


Ngàn năm sầu dựng trường thành


Ta xin cúi lạy âm thanh sắc màu


Điệp trùng thế kỷ trôi mau


Thương câu lục bát mà đau lục bình


Quê nhà Hoa Nắng quyên sinh


Xứ người Trăng Huyết run mình chết theo


Hàm ơn ngọn lửa thầm reo


Đêm thiêng rạch một tiếng kêu sáng lòng


Vẫn còn những bước thương mong


Còn vang ngấn tích ở trong tim người…


10.1985


CHÉP HỘ NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐIÊN


Chiều sưng húp mồ ma


Ai cắt đầu ta vậy?!


Ai moi ruột gan ta


Để bây giờ lửa cháy


A ha! Những cột khói


Trơ những mắt tre già


Câu ca dao chết đói


Những cánh rừng vàng da


Đạn bom ta nào biết


Chỉ nghe một tiếng ầm


Chiều thì câm và điếc


Nên ta càng điếc thâm


Làm ơn đừng hỏi nữa


Để ta khóc ta cười


Để ta cầm cục lửa


Tìm con ta giữa đời


Người đàn bà rũ rượi


Ngồi im trên nấm mồ


Mồ thì không biết nói


Chiều thì xa nhấp nhô…


10.1985


TRỞ LẠI NGŨ HÀNH SƠN


Ngũ Hành Sơn


Ngũ Hành Sơn


Ta lại về thăm núi


Bạn đó a!


Sương muối


Hồn chiều…


Ớn lạnh tiếng kêu


Mắt đá xanh


Đắm đuối


Rát ngực ta


Buột miệng la thầm


Chiều bén gót


Con trăng lộn ngược


Buổi sơ Thu


Con nước đầm đìa


Kìa!


Đá rịn mồ hôi


Ngựa cũ


Tiếng hí màu huyết dụ


Trầm sâu…


Kià!


Bạc đầu


Bóng hạc nhớ mây


Đau máu đá


Mà đời đâu biết!…


Bạn đó a!


Oan hồn tứ tuyệt


Huyền thoại xanh


Búng huyết sơ đầu


Ngũ Hành Sơn


Ngũ Hành Sơn


Biết tìm đâu ngựa cũ


Hí rền mây


Ngực ủ mộ bia…


11.1988


THƯỢNG THANH KHÍ


Cảm ứng Hàn Mặc Tử


Đau thương trong suốt Thượng Thanh Khí


Ta chết trong veo giữa huyệt trời


Hồn thơm, no cứng Xuân Như Ý


Phượng Trì vút lên mùa trăng chơi


Vút lên câu huyết thi năm ấy


Ta chết hồ nghi trong giá băng


Trong sương lang bạt vô tình thấy


Thơ liếm môi người không nói năng


Vút lên trí tưởng thơm nhan sắc


Ta chết hồn nhiên dưới búp non


Nguyệt nõn một chùm lông réo rắt


Bay theo thương tưởng một linh hồn


Thơ ta bay một đời chưa thấu (*)


Ngàn trước ngàn sau hụt đáy hoài


Tứ cũng Hư như Huyền ảo não


Thi huyết khô rồi nhưng chẳng nguôi


Hồn là ai?(*) Là ta viễn xứ


Là bút thần khai gặp lại mình


Miếu cũ hiện ra trong mỗi chữ


Bình vôi bôi xóa hết vô minh


Nhạn về trong trẻo Thượng Thanh Khí


Ta hát Tình Quê trên nẻo Không


Thơm quá một trời Xuân Như Ý


Câu huyết thi bay với tiếng cồng…


2.2003


_______________


(*) Ý thơ của thi sĩ Hàn Mặc Tử


CẢM ỨNG BÍCH KHÊ


Em bí mật chôn ta


Trong tinh hoa của sắc


Trong hiu hắt của màu


Trong tiếng vang thời khắc


Gọi là lộc khổ đau


Lộc khổ đau tươi rói


Xuân Tượng Trưng phúc trời


Ta chết ngay trong lời


Lộc biếc vang một ý


Nở thanh khí một trời


Núi Thiên Ấn ngủ vùi


Sông Trà chảy xót ruột


Thơ ta ngún một nùi


Tinh Huyết ngân một giọt


Em bí mật hoài thai


Hài nhi bọc tinh âm


Khóc xanh hết bờ cõi


O oe hồng tiếng nói


Kiến trúc chín bậc trầm


Mười bậc cao vòi või


Thơ lạ như thần ưng


Âm thương đau móng sắc


Ta chết ngay tức khắc


Giữa trời Xuân Tượng Trưng


Tinh Huyết bỗng thơm lừng…


5.2003


Ghi chú: Những chữ in nghiêng là tác phẩm của thi sĩ Bích Khê.


THƠ VỀ THƠ I


Một câu thơ đã chết


Một câu thơ hoài thai


Một câu thơ sắp chết


Gió huýt sáo dặm dài


Gió lưng ong cài lược


Chải sợi lông thời gian


Mềm dư vang sau trước


Chữ ứa một cung đàn


Chữ ứa một dung nhan


Nằm xếp hàng như mộ


Ta yêu em kiên khổ


Dẫu phí hết ngàn đời


Một câu thơ đi chơi


Một câu thơ bật khóc


Một câu thơ lăn lóc


Gió trong tờ lá non…


5.2000


THƠ VỀ THƠ II


Năm mươi năm theo em


Từ khi trong mầm khí


Con trăng non rên rỉ


Con suối khát nguồn xưa


Chìm biết bao cơn mưa


Nổi biết bao cơn nắng


Thơ càng mần càng vắng


Những gót chân hài nhi


Nhiều khi muốn xóa đi


Trong máu tàn xương lụi


Chợt nghe trong cốt núi


Đang tượng hình cốt mây


Năm mươi năm vơi đầy


Soi mắt nhau chợt hiểu


Ngàn câu thơ chết yểu


Xanh hết suối hồn ta…


6.2002


THƠ VỀ THƠ III


Chữ tươi màu tinh huyết


Bông tuyết đỏ trong hồn


Bông tuyết trắng đầu non


Mưa truồng phơi nắng lạ


Thèm em thèm tất cả


Hương kinh nguyệt đất trời


Thu Không rụng một lời


Một đời ta hứng trọn


Thương em đau cỏ mọn


Hạt bụi xót hiên ngoài


Hạt nát tan chiều phai


Thơ rền trên vách núi


Một câu thơ chết đuối


Vớt lên trong bao la


Nghe lạnh hết xương da


Bưng mặt không dám hỏi…


5.2005


SỬ LỊCH


Những vòng tròn quay quắt trong mơ


Cuộc chia ly từ trong trứng Mẹ


Trứng lưu huyết rừng hương ngấn lệ


Của biển già câm lặng lời xanh


Những vòng tròn mưa nắng hòa thanh


Màu sử lịch bầm trong câu hát


Ta tìm mãi lời nguyền của đất


Cầm trong tay những trận gió nồng


Gió vu vơ nứt từng nhánh sông


Từng gương mặt bà con ẩn hiện


Từng cái chết là từng câu chuyện


Gốc rạ cằn đứt ruột trời xa


Gió ngu ngơ nào biết Huyết Hoa


Đền miếu cũ ngủ vùi thương nhớ


Màu sử lịch Huyết Hoa vừa nở


Nắng lừng hương nơi chốn ta về


Chốn ta về là chốn Nhà Quê


Gắp vài đũa lùa theo nước mắt


Muối vẫn mặn âm vang mùa gặt


Gừng vẫn cay thanh sắc Ca Dao


Chốn ta về lục trúc chiêm bao


Hai mắt nhắm canh chừng tiếng động


Cỏ vẫn hát giọt ngần sương mỏng


Gọi ngàn thâu đau đáu bước chân


Những vòng tròn trong tiếng chuông ngân


Những tiếng khóc một trời thơ dại


Màu sử lịch là màu cây trái


Vườn ta ươm khổ lụy lâu rồi


Những vòng tròn bay đi đâu nơi?!


Chuyến tàu cuối ga đời hút bóng


Ga thời khắc chắc chi mà ngóng


Đành thưa em Sử Lịch môi cong…


4.2005


THẦN SẦU


I


Tri ân Em đẹp thần sầu


Cho ta quỉ khốc bạc đầu khôn kham


Phút giây vụt hiện sắc chàm


Vụt bay cánh mộng trời Nam khuất rồi!!!


Thấy trong giọt máu luân hồi


Giọt mưa luân vũ cây đời gọi nhau


Giọt trùng sinh níu ngàn sau


Giọt âm xé lá bên cầu nhớ ai


Nghe trong xứ sở ngân dài


Tiếng xương khua với tủy mài tiếng tru


Tiếng hờn nuốt bóng trăng lu


Tiếng oan ực hết oán thù mây bay


Đất ôm mộng mị đường cày


Trời khua tiếng cuốc hao gầy trong ta


Bập bùng trí não niêm hoa


Cành sương vi tiếu bao la sắc màu


II


Tri ân Em đẹp thần sầu


Cho ta linh cảm ngàn thâu vắng chìm


Bụi bờ ngơ ngác lời chim


Tìm nhau bến tạnh sông im lối về


Thấy trong giọt nhạc cuồng mê


Giọt trôi buốt nắng giọt nhòe bóng mưa


Giọt lăn má đỏ gió đưa


Giọt tràn khóe mắt môi vừa hé ra?!


Nghe trong tơ cỏ lừng hoa


Tiếng thơ dại với tiếng ma rù rì


Tiếng đời xô động âm ti


Tiếng khuya thức nhọn sầu bi tan tành


Âm vang dòn rụm hòa thanh


Cầm tay Cổ-Độ-Kinh-Thành-Ngữ-Ngôn


Hít sâu thở nhẹ đêm son


Quỳ hôn cuối bể đầu non Em nằm…


III


Thần sầu những sợi lông măng


Trăng non thơm ngát giá băng rợn người


Thơ tan theo tiếng Em cười


Hồn nhiên ngấn lệ tuổi đời xanh um


Thấy trong thiên địa một chùm


Ướt trên búp nguyệt nở dùm cho ta


Một rừng múp rụp hồn hoa


Cho Em trở giấc gần xa rực hồng


Nghe trong thiên địa cay nồng


Trồng vun tuyết bạch cái mồng điêu linh


Ráng pha đỏ mắt biên đình


Một xâu Sử Lịch bóng hình hắt hiu


Mồ hoang tiếng phách dập dìu


Rừng lau lấp lánh rất nhiều dung nhan


Sóng xô bất tuyệt điêu tàn


Hồn quê bất tận âm tràn theo âm


IV


Thần sầu giọt lửa cháy câm


Sôi gan lịch kiếp cung cầm rụng rơi


Ta ôm đá ngủ quên lời


Vì trong ý cũ núi đồi quá xanh


Thấy trong biếc lục trường thành


Lá môi Em nở ngon lành bài thơ


Ví dầu cầu ván ngẩn ngơ


Ngờ đâu đáy huyệt đang chờ chúng ta


Nghe trong vạt áo í a


Hà hơi gió lật giang hà sát vai


Ngực Em đắng tiếng thở dài


Núm son tội nghiệp thiên tài chết trôi


Chết đi chết đứng chết ngồi


Chết phơ phất chết rụng rời chơi luôn!!!


Tào Khê khát cội say nguồn


Thây ma lịch kiếp không buồn chẳng vui


V


Té ra quỉ khốc ngậm ngùi


Mùi hương dị thảo lau chùi bão giông


Phượng Cầu rợp bóng phương Đông


Vụt bay vụt hiện ngàn sông Em về


Thấy trong búp lửa xanh thề


Mềm lưng vũ trụ tư bề thắp sao


Lưng Em mịn hết chiêm bao


Lá Em mượt hết tế bào thơ ca!


Nghe trong tráng khí trào ra


À ơi men rượu Hoàng Hoa nhấp hoài


Khí thiêng ngùn ngụt hiên ngoài


Cầm canh tiếng thở muôn loài ghé thăm


Huyền Không cái lạnh muôn năm


Thầm trao muôn thuở xa xăm điếng hồn


Đá khô tinh huyết trắng non


Dòn tan muôn kiếp gió lòn tinh khôi


VI


Té ra quỉ khốc lâu rồi


Vì Em chớp mắt trên trời líu lo


Nỗi niềm dưới đất quanh co


Điêu linh thống khổ thơ no ứ tràn


Thấy trong tro bụi thắp hàng


Hạt cô liêu rụng rỡ ràng cô liêu


Nhặt lên cổ nguyệt quá nhiều


Lung linh cổ tự những chiều cổ phong


Nghe trong lá mạ băng đồng


Cồng chiêng rót mật pha hồng tiếng ru


Hài nhi bú mộng khóc bù


Mai sau ráo hoảnh ngục tù trần ai


Huyền Không cái lạnh ngân dài


Bông bay ảo diệu trâm cài tóc mây


Mùi hương dị thảo còn ngây


Cho ta ngóng mãi bóng ngày vọng âm


VII


Thần sầu tiếng hú mù câm


Một hơi thiên địa mưa dầm nắng chan


Suớng lên chất ngất cung đàn


Đau lên chót vót non ngàn lửa reo


Thấy trong xanh buốt cháy theo


Khi Em khép nguyệt lời heo hút lời


Lông măng óng mượt thêm rồi


Mềm thêm vũ trụ đứng ngồi bơ vơ!!!


Nghe trong chín đỏ ngẩn ngơ


Trĩu cành bích ngạn không ngờ cách xa


Thơ un khói nhớ quan hà


Tà huy lớp lớp thiết tha ngún hoài


Thuần thanh lô hỏa trong ngoài


Lạy Em trong suốt bào thai kiếp người


Lạy Em sặc máu khóc cười


Lạy Em buốt huyết son tươi xé lòng


VIII


Thần sầu tiếng rú Huyền Không


Rồng Tiên bấu móng ta bồng ta nâng


Ta ươm ta ướm tử phần


Độc cô khớp với phong trần đong đưa


Thấy trong tre trúc chát chua


Trống rung rách nát sân chùa tịch nhiên


Câu kinh lúng liếng trăm miền


Ngàn nơi muôn chốn tham thiền thấy nhau


Nghe trong nức nở về sau


Yến bay oanh liệng biển dâu hồ cầm


Cầm thu cầm nguyệt thì thầm


Cầm Em khép mắt khôn cầm biệt ly!!!


Quỳ hôn chiếc lá diệu kỳ


Cố hương diệu vợi thôi thì thế thôi


Lá Em thơm quá mép môi


Thơ ngun ngút cháy đường ngôi sững sờ…


IX


Thơ ngùn ngụt cháy bơ vơ


Vì ta sẩy bước ầu ơ lạc loài


Nghiến răng cái lạnh trong ngoài


Em ơi khóe mắt u hoài những đâu?!


Những kia những nọ về sau


Càng quen thức đợi càng đau đớn nhiều


Độc cô cổ mộ bao nhiêu


Em ơi khóe mắt bấy nhiêu vết hằn


Vết sông khô vết suối cằn


Rưng rưng vết nứt vết lăn tuyệt cùng


Ta ôm đá ngủ mịt mùng


Xác quên bén mộng đì đùng hồn xưa


Huyền Không nhói tiếng đò đưa


Gò bông lau trắng đứng trưa hóa rằm…


5.2005


GỬI QUỐC ÂM


I.


Trọn đời thương nhớ Quốc Âm


Thơ sáng trưng theo tháng năm


Bình Ngô Đại Cáo sấm dậy


Quân Trung Từ Mệnh lôi trầm (1)


Sống trong veo như nhật nguyệt


Chết tịch mịch tợ cổ câm


Bè mây trắng vang câu hát


Nước non trở giấc thạch cầm…


II.


Thạch cầm nở đóa huyết thi


Sá chi tử biệt sinh ly


Ải Nam Quan lời thề khắc


Đất Lỗi Giang tâm nguyện ghi (2)


Lam Sơn ẩn hình hổ phục


Lũng Nhai hiện bóng rồng phi


Trả thù cha đền nợ nước


Nhẹ thênh thơ ngát vân vi…


III.


Quốc Âm thanh khí thường hằng


Tình thư một bức nói năng (3)


Nhấn ngón tay rân phím nhạc


Nhịp bàn chân réo gót đằng


Comments


© 2024 by Nguyen Duc Tung

bottom of page