LÊ VIỆT YÊN- YEN LE VIET FB
- ductungducnguyen
- Jun 25, 2024
- 9 min read
Status Lê Việt Yên- FB Yen Le Viet
Tôi thường ít khi chia sẻ thơ của thân hữu,nhưng khi đọc thơ của anh Nguyễn Đức Tùng tôi lại thấy ở Anh như doctor Zhivago của Boris Pasternak...
HAI MƯƠI BÀI THƠ NGUYỄN ĐỨC TÙNG
Ghi chú: Một số bài rút từ tập thơ "Thơ Buổi Sáng". Hôm ra mắt tập thơ ở Hà nội 10. 3. 2023, tác giả có đọc hai bài đánh số 1 và 2 này. Chúng không có mặt trong tập sách ấy, và chỉ được viết ra cùng ngày, trước dịp ra mắt nói trên.
NĐT
1. TÔI ĐẶT MỘT LY CÀ PHÊ XUỐNG HÀ NỘI
Tôi đặt một ly cà phê xuống Hà Nội
Trên vỉa hè gió thổi
Ngày ngày những người yêu tôi đi qua
Ngày ngày những người yêu tôi bây giờ ghét tôi đi qua
Ngày ngày những người ghét tôi bây giờ yêu tôi đi qua
Mười bốn năm
Không ai giẫm lên ly cà phê của tôi
Mọi người đều tránh ra
Trước một ly cà phê biết chờ đợi.
2. CHÚNG TA ĐÃ HÓA THÀNH NGƯỜI NHƯ THẾ NÀO
Chúng ta đã hóa thành người như thế nào
Tôi biết có người không bao giờ tin
Vào thuyết tiến hóa của Darwin
Nhưng tôi thì tôi tin, chúng ta đã
Từng là khỉ
Làm khỉ không có gì xấu
Nhưng chúng ta đâu muốn làm khỉ mãi
Tổ tiên chúng ta quyết định thế
Và các ngài
Leo xuống
Từ trên cây
Chúng ta không còn cần ăn trái cây nữa
Dù chúng thơm ngon
Chúng ta bước đi trên mặt đất
Bằng hai chân
Một chân đi trước
Một chân đi sau
Nhờ thế, chẳng bao lâu
Hai tay chúng ta có tự do
Cầm nắm
Múa may
Đặt tay lên vai người khác
Đặt tay lên bụng người khác
Giữa hai đùi
Nhờ thế, chúng ta bắt đầu đứng lên
Đứng thẳng lên
Điều quan trọng là chúng ta đứng thẳng lên
Và sẽ không bao giờ khom người xuống nữa
Không bao giờ.
3. KHÔNG
Chúng ta không biết gì cả
không biết ai thật thà ai nói dối
vì chúng ta đang vội
Chúng ta không biết gì cả
không biết ai chiến thắng ai thất bại
vì chúng ta sợ hãi
Chúng ta không biết gì cả
không biết chiến tranh ở đâu
vì chúng ta rất giàu
Chúng ta không biết gì cả
không biết ai đáng ghét ai đáng yêu
vì chúng ta rất nghèo
Chúng ta không biết gì cả
không biết ai độc ác ai tử tế
vì chúng ta còn quá trẻ
Chúng ta không biết gì cả
không biết Nga đánh Ukraine hay Ukraine đánh Nga
vì chúng ta đã già
Mọi chuyện đang xảy ra
nhưng chúng ta không biết gì cả
cho đến khi chúng xảy ra cho chúng ta.
4. ANH VUI MỪNG THẤY EM
Anh vui mừng thấy em học cách
Chồng những hòn đá lên nhau
Mỗi lúc một cao
Đó là nghệ thuật khó khăn
Những hòn đá trên bờ biển lăn đi
Đổ xuống
Như những chữ đổ xuống
Trên một trang sách
Anh vui mừng thấy em học được cách
Nhặt lên mỗi lúc một chữ
Đặt chúng xuống
Từng chữ một
Chỉ bằng cách ấy
Những hòn đá ngày một cao lên
Rêu không thể nào bám được.
5. TÙ NHÂN LƯƠNG TÂM
Bây giờ ngươi được tự do
Bây giờ ngươi được thả
Hãy ra khỏi ngôi nhà của ngươi
Sau lưng cánh cửa sắt đóng sập lại
6. SỰ VẮNG MẶT
Sự vắng mặt của em đến dần dà
Từng giọt
Không như cà phê
Mà như nước dột từ mái nhà
Anh ngồi ngắm suốt ba năm
Trước khi bắc thang lên sửa lại
7. CON MA
con ma của tình yêu rất tốt
nó ngồi ở đầu giường
đặt tay lên trán tôi khi lên cơn sốt
con ma ấy bây giờ đã chết
đêm đêm ngồi trên cành đào
khi tôi mở cửa sổ nó nhìn tôi từ trên cao
không bao giờ đặt chân xuống đất
khi tôi lái xe rất nhanh trong nỗi nhớ thầm
nó xiết chặt thắt lưng an toàn của tôi lần nữa.
8. THƠ TÌNH THÁNG TƯ
Cuộc tranh cãi này không có ai chịu thua ai trong đó
Anh ra về, đi buồn bã dưới thông reo
Mặc kệ chiến tranh, mặc kệ hòa bình. Một mình anh đi vậy
Bỗng lại gặp em trong nắng cuối đường chiều
9. NGƯỜI MẸ
Mẹ tôi chết khi tôi còn nhỏ
người ta chôn bà dưới đất sâu
tôi sống với mẹ kế từ lâu
trong ngôi nhà gần mộ mẹ tôi
Mẹ kế tôi khi vui
khi buồn, có khi đánh tôi
có khi cho tôi ăn, có khi chơi đùa
với tôi có khi trói tôi vào cột nhà
Một đêm tôi thấy bà
mặc bộ áo quần rất lạ
cài thắt lưng hoa một mình
múa hát dưới trăng
Vừa múa vừa khóc một bài ca xưa cũ
không ai nhớ, nhưng tôi biết
ngày xưa mẹ tôi vẫn hát
với giọng hay hơn
Nhưng tôi chưa từng nghe bà vừa hát vừa múa vừa khóc bao giờ
10. ĐỨA BÉ TRONG LÒNG ĐẤT
Đứa bé mười tuổi trong lòng đất
Hai tay bám chặt thành ống
Trôi xuống rất nhanh
Như một người treo lơ lửng trên không
Từ cửa sổ lầu thứ mười lăm
Tôi nhìn thấy năm nào ở Nữu Ước
Một người đàn bà treo mình bên cửa sổ
Úp mặt vào tường
Phía bờ sông gió thổi lồng lộng
Có gì giống với một đứa trẻ
Treo lơ lửng trong lòng đất
Chúng tôi đứng ngước mặt nhìn lên
Bên xa lộ cao tốc, chiều mùa xuân gió thổi
Hoa bông vải trắng bay đầy trời
Tôi nhìn vào ống nhòm của một người du khách
Khuôn mặt người đàn bà trẻ tuổi
Mẹ của hai đứa con
William và Sarah
Ở một đất nước rất xa tổ quốc của tôi
Treo lơ lửng giữa trời
Trong tiếng sóng vỗ không ngơi của buổi chiều
Có một con mèo ở trong căn phòng nhỏ
Con mèo nhỏ bé giờ đây ngồi trong bóng tối
Không ai cho nó ăn
Không ai vuốt lên lưng nó
Và kêu pur pur purrrr
Có gì khác một đứa bé lên mười tuổi
Rơi thẳng xuống lòng đất
Ở độ sâu ba mươi lăm mét
Có gì giống với một sợi dây
Ở tầng lầu thứ mười lăm
Nơi gió thổi rào rào trên mặt sóng
Có gì giống với sự im lặng
Của lòng đất ẩm nước
Ánh sáng một ngày mùa xuân ở Nữu Ước có gì khác
Và giống
Một ống cống rơi thẳng xuống
Cả hai là tác dụng của trọng lực
Tiếng khóc của số phận
Sự tiếc thương của đời sống
Ký ức đau buồn
Lòng nhớ lại
Sự tỉnh thức
Có gì khác
Và giống
Giữa hai mùa xuân
Những người tìm cách trèo lên
Thoát khỏi số phận của mình
Đuối sức
Không ai kịp phản ứng
Rơi qua tay chúng ta
Rơi thẳng xuống
11. VIẾT
Anh viết rách mặt giấy
Cho đến khi các chữ ấy
Xóa đi khuôn mặt em
12. CUỘC ĐỜI TRƯỚC KHI CÓ INTERNET
Cuộc đời trước khi có internet
Vô vị, tôi nghĩ, chán chết
Nếu không nhờ internet, bạn tưởng
Mặt trăng là do thượng đế sinh ra
Làm gì có, nó bay ra địa cầu
Trên ấy lạnh buốt, im lặng hoàn toàn, không có gì vui
Bực nhất suốt ngày không tiếng động
Trước khi có internet, bạn cũng không bao giờ biết
Bạn có quyền sống với nhau, không cần thiết
Sinh con. Bạn có thể kéo dài thời gian
Hay rút ngắn lại, có thể hỏi
Những câu tế nhị nhất, không thể hỏi người thân
Ví dụ: làm tình bảy lần một tuần
Thì có được không, khi không có internet
Bạn không bao giờ biết mặt trời không lặn ở phương Tây
Nó không lặn đi đâu cả, chính chúng ta mới lặn
Vào không gian của nỗi buồn chán
Căn phòng trắng, bốn bức tường
Không có bất kỳ một nỗi lo âu nào cả, dường như không có một lý tưởng nào cả
Chúng ta chỉ có nhu cầu, nhu cầu
Và nhu cầu. Sau khi có internet.
13. KÝ ỨC CAMBODIA NHỮNG NĂM 1980
Hai phiếu trắng
Một phiếu chống
Ở New York
Hai phiếu trắng ở New York
Hai người ngồi đánh bài
Ba người ngồi đánh bài
Trước hành lang lớp học
Năm người ngồi đánh bài
Trong phòng học
Một con bò cạp
Cắn vú người đàn bà
Bên trái
Bên phải
Bên trái
Trong chiều mưa rả rích
Ở Siem Reap.
14. MỤC ĐÍCH CỦA ÁO QUẦN
Mục đích của áo quần
Không phải để mặc
Mà để thả rơi xuống
Ngày em đến tìm anh
Mục đích của khăn tay
Không phải để lau nước mắt
Mà để chùi thật sạch
Bia mộ trong cỏ xanh.
15. GHÉ THĂM BẠN CŨ NAY LÀM XẾP GA
Như một đôi giày cũ
Rách trước rách sau
Khâu xong chiếc này
Lại vá chiếc kia
Bạn tôi bảo, tay cầm tờ báo thể thao,
Đã hết mùa bóng đá rồi
Chẳng còn gì vui
Ở đây ai cũng chán ngấy cuộc sống này
Tôi rủ anh đi dạo dọc đường rầy
Buổi chiều hè nóng nực
Anh vừa đi vừa đá lon Coca lăn lông lốc
Tôi nhặt một viên đá, định ném ra xa
Lại đổi ý, đem về nhà
Đặt lên cửa sổ phòng bạn tôi
Khi đi xa rồi
Tôi vẫn còn nhớ lại
Hòn đá đứng im, in bóng lên nền trời
Với cặp mắt xám
Vầng trán rộng
Và chiếc cằm dài
Không có tai
Của một người
Không biết làm gì với ngày mai
Không có lý tưởng để theo đuổi
Đang đứng ở khoảng sáng cuối đường
Thỉnh thoảng cúi xuống khâu giày.
16. BÀI CA CỦA NGƯỜI CẦM CÀNH HOA CHÂN LÝ
Khi chúng ta đúng
Trái tim chúng ta rất cứng.
Chân lý thuộc về chúng
ta. Cái tốt thuộc về chúng
ta. Cái gì cũng thuộc về chúng
ta.
Dưới chân chúng ta đất sẽ
Trổ hoa. Như một với một là hai
Khi chúng ta đúng
Những kẻ khác đều sai.
Chúng ta thật là đáng sợ.
17. NHỮNG KẺ PHÁ HOẠI
Chúng tiếp tục phá, những kẻ ba hoa
Đầu tiên: một cánh cửa
Sau đó: một ngôi nhà
Chúng mang ngôi nhà không có cửa đi qua
Trước mặt chúng ta. Nhưng còn nhiều cánh cửa khác
Chúng ta còn ngôi nhà không có cửa
Gốc cây bóng mát giữa trưa
Những gì chưa ai tháo được
Chúng tháo được, mang đi
Những gì không thể chạm tay vào
Chúng đều chạm tay vào
Cào sạch cát trên sông, đổ bê tông các cánh đồng
Nhưng chúng cũng xây những ngôi nhà khác
To hơn, đúng thế
Chúng cũng trồng những hàng cây khác
Cao hơn, đúng thế
Có điều gì kẻ phá hoại không làm được?
Đào núi, lấp hồ, đốn cây, phá đền, dời tượng
Trong đêm tối bỗng trồi lên dinh thự nguy nga
Những màn nhung êm ái lướt qua
Những cánh cửa sơn xanh và
Sơn đỏ, hồng lòe loẹt
Vợ chồng con cái chúng ta cười ríu rít dọn vào
Tới khi nhận ra
Thì quá muộn. Chúng đã phá
Xong ngôi nhà cũ
Có người nghĩ: thế là mất
Sạch. Nhưng không, chúng ta vẫn còn nhiều
Mái tranh nghèo, bếp lửa tình yêu
Hang động thần tiên dập dìu én liệng
Cát mênh mang đảo vắng
Ở đâu? Chúng ta không biết
Nhưng chúng biết
Những kẻ phá hoại
Biết. Sẽ có lần chúng trở lại
Châm lửa đốt ngôi nhà tranh cuối cùng
Để lấy đi một vài cái đinh.
18. BỨC TƯỢNG
Anh trà trộn vào đám đông
Đứng trông lên bức tượng của mình
Bức tượng bằng đồng
Mũi thẳng, trán cao
Cặp mắt trầm tư nhìn về xa xăm
Nhốn nháo bao người vào ra
Khói hương hoa bay mù mịt
Một hôm cặp mắt bỗng chuyển động
Chăm chú nhìn anh từ trên cao
Đồng tử co vào, giãn ra
Anh cuống cuồng sợ hãi
Kêu la, cúi đầu, sụp lạy
Đám đông liền lôi anh ra ngoài
19. CON CHÓ NHỎ CỦA TÔI
Con chó nhỏ của tôi
Uống nước trà xanh
Trong suối
Nó uống mãi
Khi chúng tôi dừng xe lại bên đường
Đó là nước
Làm bằng những chiếc lá rơi
Chết từ nhiều năm trước
Sẫm lại, bốc mùi hôi thối, nó cúi xuống
Như khi bạn cúi xuống
Một tách trà thơm bốc khói
Sau lưng người chủ nhà
Tiếng ấm nước réo sôi
20. CHIỀU TỐI
Sau một ngày dài, khi những giờ căng thẳng
Đã trôi qua, những cãi vã đã lắng lại, những lỗi lầm
Đã mắc phải, cái sửa được cái không, sau những phút bốc đồng
Bạn muốn về nhà, đứng trước gương, không phải, bạn muốn
Về nhà, đứng trước một người đàn bà, như một tấm gương, và hỏi
Em có gì cho anh ăn tối không
Comments